Người mua báo Tuổi Trẻ cho bố

Dấu ấn về báo Tuổi Trẻ của tôi gói trọn trong việc lặp lại suốt 5 năm trời: mỗi sáng sớm mua báo cho bố.

Người mua báo Tuổi Trẻ cho bố - Ảnh 1.

Ông Bùi Văn Hùng (74 tuổi, ngụ quận 3) cho hay ngày nào ông cũng đọc báo Tuổi Trẻ - Ảnh minh họa: TRÍ ĐỨC

Không phải vì bố không thể đi lấy báo. Cũng không phải vì tôi được giao nhiệm vụ ấy. Chỉ đơn giản tôi thấy đó là một cách để thương bố, âm thầm và đều đặn, như cách người Sài Gòn thương nhau bằng từng ly cà phê phin nhỏ giọt, từng lần nép xe nhường đường sáng sớm.

Tình cảm không cần ồn ào

Tôi sinh ra và lớn lên trong một con hẻm nhỏ gần chợ Tân Định. Nhà không giàu, nhưng đủ đầy. Bố tôi ít nói và kỹ tính. Sáng nào bố cũng uống cà phê sữa đá, ăn một ổ bánh mì không, và đọc báo giấy. Nhất định phải là tờ báo in, thơm mùi mực mới.

Năm 19 tuổi, khi bắt đầu đi làm thêm, tôi để dành một khoản nhỏ mua báo hàng tháng cho bố. Tôi đến tận tòa soạn đăng ký đặt báo dài hạn. Chỉ muốn mỗi sáng, khi bố mở cổng sẽ thấy tờ báo nằm ngay ngắn trước cửa như một món quà nhỏ được gửi từ lòng biết ơn.

Bố không hỏi ai mua báo. Có thể ông biết, nhưng ông không nói. Ông chỉ đọc chậm hơn, gấp báo cẩn thận hơn. Và lâu lâu ông đặt tay lên trang báo, thở dài khe khẽ như đang nghĩ về một điều gì rất xa, rất lâu.

Tôi chưa bao giờ là đứa con giỏi thể hiện. Tôi không biết ôm bố, cũng chưa từng nói "con thương bố" một lần nào trong suốt mười mấy năm đầu đời. Nhưng bằng cách chọn tờ báo mà ông yêu thích, tôi âm thầm cho bố biết rằng "con đã lớn".

Có lần, tôi viết một bài phản ánh nhỏ về tình trạng xe buýt bỏ trạm ở tuyến 38, rồi gửi cho tòa soạn. Bài được đăng mục "Ý kiến bạn đọc" có ghi rõ tên tôi.

Sáng hôm đó, tôi về nhà trễ. Bố đã đọc xong, không nói gì, chỉ đặt tờ báo ngay ngắn lên bàn, gấp ngay trang có tên tôi, và để một miếng giấy nhỏ viết vỏn vẹn mấy chữ "Giỏi. Viết có tâm". Chỉ vậy thôi mà tôi lặng người.

Nhận lại ký ức

Khi tôi nhận được học bổng du học Pháp ở tuổi 24, điều khiến tôi lo nhất không phải là ngôn ngữ hay thời tiết mà là ai sẽ mua báo cho bố? Tôi lặng lẽ đến tòa soạn Tuổi Trẻ đặt mua báo thêm ba năm với lời nhắn: "Dù người nhận không biết người gửi là ai, xin hãy giao đúng giờ như trước".

Bên trời Âu, mỗi sáng tôi đều mở app đọc báo Việt, nhưng chẳng thể tìm lại được cái cảm giác tay cầm tờ giấy báo còn mùi mực và tiếng lật trang khe khẽ. Nhất là không còn hình ảnh bố ngồi trên ghế gỗ, đọc báo với ánh mắt trầm ngâm như đang trò chuyện với thế giới.

Có một lần gọi về, mẹ nói "Bố con vẫn giữ những tờ báo cũ, đặc biệt là mấy tờ có bài con viết", tôi cười trong điện thoại mà mắt cay cay. Hóa ra, chính tôi, người âm thầm mua báo cho bố, lại là người được nhận nhiều nhất: nhận lại ký ức, tình thương và cả niềm tin vào những điều nhỏ bé.

Bốn năm sau, tôi về lại Sài Gòn. Bố đã yếu hơn, mắt mờ, nhưng vẫn còn giữ thói quen xếp báo vào tủ gỗ. Tôi mở ra, những tờ báo cũ vẫn nằm đó. Có tờ từ năm 2018, vẫn còn dấu gấp. Có tờ giấy nhỏ bố từng viết cho tôi, nét mực nhòe nhưng vẫn đọc được hai chữ "Tự hào."

Hôm đó, tôi pha cho bố ly cà phê, đặt tờ báo mới lên bàn. Bố cười: Ở Pháp, sáng con đọc gì? Tôi đáp: Con đọc báo mạng, nhưng chẳng thấy yên như cầm báo in ở nhà. Bố gật đầu: Vì ở đây có con từng mua báo cho bố.

Tuổi Trẻ - Ảnh 2.

Người mua báo cho bố - Ảnh 2.Những phận người đổi thay nhờ Tuổi Trẻ

15 năm trôi qua, sau nhiều bận chuyển nhà, nhiều giấy tờ quan trọng của gia đình bị thất lạc, nhưng lá thư gửi kèm chứng từ khấu trừ thuế thu nhập cá nhân đầu tiên Tuổi Trẻ vẫn còn đây.

Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    - xem bóng đá trực tuyến - 90phut - cakhia - mitom - xoilactv - bóng đá trực tuyến - bóng đá trực tiếp